Thấy Đỗ Hữu Điền và những người khác tức giận muốn phản bác, Vệ Trung nói tiếp: “Đội tuần tra rời đi, ai bảo vệ an toàn cho chúng ta?”
“Hay là nói, các ngươi muốn vì mấy chục người đó mà từ bỏ tính mạng của mấy trăm người chúng ta?”
Đỗ Hữu Điền siết chặt nắm đấm: “Nhưng những người mất tích là người của thôn Đỗ Gia chúng ta, bọn họ là người thân của chúng ta, làm sao chúng ta có thể không đi cứu bọn họ?”
“Ông có thể tự mình quay lại mà, chẳng phải từ đầu đến cuối chúng ta đều không ngăn cản hay sao?” Vệ Trung nói thẳng: “Nhưng đội tuần tra không thể di chuyển.”
“Làm sao chúng ta quay lại được! Chúng ta chỉ là những nông dân bình thường, gặp phải đám người tị nạn kia, bọn chúng giết người không chớp mắt, chẳng phải chúng ta sẽ bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống hay sao!” Đỗ Hữu Điền chỉ vào Vệ Trung, quát: “Các ngươi có trách nhiệm bảo vệ chúng ta, các ngươi nhất định phải đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây