Mặc Trọng Viễn nghe ra giọng nói quen thuộc, theo bản năng nhìn về phía thê tử đang khóc tới độ hoa lê đái vũ.
Lúc đối diện với cặp mắt trong suốt kia, ngũ ca một tay ôm lấy người vào lòng.
“Giai Giai, là Giai Giai của ta.
Ngũ tẩu giờ phút này đã sắp khóc không thành tiếng nữa.
“Phu…phu quân…. Chàng nhớ ra ta rồi có phải hay không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây