“Xem ra mở tiệm thuốc làm nghề y ở đây còn kiếm được nhiều tiền hơn là đi kinh doanh mở tiệm thuốc làm nghề y ở quê ta.” Hoàng Dược Tử thấy một tháng tiền công của tôn nữ nhà mình nhiều như thế, ông cũng phải giật mình, nói.
“Là do Tô Tô ra ngoài khám bệnh cho mấy hộ gia đình giàu có, được cho thêm phong bao đỏ và kê đơn dược liệu nhiều, một tháng rồi mới có nhiều thu nhập như thế. Đại phu khác không có năng lực và bản lĩnh như Tô Tô, tiền công mỗi tháng không khác ta mấy, một tháng năm sáu lượng bạc là cùng, cộng thêm phong bao đỏ lúc ra ngoài khám bệnh, một tháng cũng chỉ bảy tám lượng bạc.
Người khác không thể so được với Tô Tô nhà ta, độc nhất trong nhà. Tiểu bối các ngươi đừng mơ tưởng xa vời, vẫn nên làm việc chăm chỉ đi thì hơn.” Hoàng Cầm sợ tiểu bối thấy một tháng Tô Tô có thể kiếm được nhiều tiền về như thế, sợ sau này bọn họ sẽ noi theo Tô Tô, đến lúc đó lại không kiếm được nhiều tiền giống Tô Tô, bị tổn thương, mất đi sự tự tin. Hoàng Cầm giải thích vài câu rồi cũng dặn dò tiểu bối Hoàng gia đừng mơ tưởng xa vời, an ổn làm người.
“Đại bá các cháu nói rất đúng, đừng mơ mộng xa vời, học hành thành tài mới đúng lẽ. Nhìn nhà ta mà xem, chạy nạn rời bỏ quê nhà, hai bàn tay trắng.
Giờ thế nào? Dựa vào bản lĩnh của bản thân, không chỉ an cư lập nghiệp, sang năm còn khai hoang trồng trọt bên ngoài. Hiện tại ta kiếm tiền dựa vào năng lực, đã tích góp được không ít tiền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây