Bất cứ lúc nào, lão bách tính bình dân nào cũng là đối tượng khám bệnh chính, có người dân bản địa như Chu bà đỡ đây, vả lại đang là độ tuổi thích tám chuyện, còn là bà đỡ nữa, để bà tuyên truyền giới thiệu bệnh nhân cho mình, thế này còn có nhiều và nhanh có bệnh nhân hơn là để Dương phu nhân giới thiệu.
“Ta còn tưởng là chuyện gì chứ? Chỉ có mỗi chuyện này thôi à. Đây là việc ta chỉ cần nói mấy câu là xong. Được! Sau này ta sẽ tuyên truyền cho ngươi, trước đây, có vài phụ nhân nhiễm bệnh, thích tìm mấy bà đỡ bọn ta khám thử, cảm thấy bà đỡ bọn ta đỡ đẻ nhiều rồi, ắt biết nhiều.
Thật ra kiến thức của bọn ta nửa vời, dựa vào vận may, rồi mơ mơ hồ hồ khám hết bệnh cho người ta. Nếu mắc bệnh chỗ nào không tiện cho đại phu, bọn ta chữa không được thì bản thân phải chịu thôi. May mắn thì có thể vượt qua, còn xui xẻo khó mà nói được! Nữ tử chúng ta đúng là không dễ dàng gì!” Chu bà đỡ đồng ý xong nói một tràng, chỉ khi nói lời cuối cùng bà mới hơi cảm thán.
“Bây giờ không phải đã có ta rồi sao? Chỗ khác ta không quản được, chí ít ở Sơn Thủy trấn này, chỉ cần nữ tử mắc bệnh, ta đều có thể trị, chữa có tốt hay không thì lại khác.” Nàng biết nữ tử cổ đại không dễ dàng gì, nhưng sau khi nghe được nữ tử đã phải khổ sở, vất vả thế nào từ trong miệng người khác, việc này khiến trong lòng Hoàng Tử Tô chua xót khó chịu.
…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây