Lúc này Lý Văn li và Bạch Quân Quân mới quàng khăn quàng cổ lên một lần nữa, dáng vẻ xấu hổ khó có thể gặp người.
Chờ đến lúc hai người đi rồi, một thị vệ trẻ khác mới nói: “Đôi phu thê này nổi tiếng ầm ĩ, Phi Hoa kia vốn là hạng người sắc bén, nàng ta có thể yên tâm đưa tiền cho Phùng Triển mua gạo sao? Nhất định là phải luôn luôn nhìn chằm chằm rồi.”
“Vậy tự nàng ta đi mua chẳng phải là được rồi sao?” Thị vệ trẻ vẫn không thể hiểu nổi.
Người còn lại không khỏi thở dài: “Ngươi chưa lập gia đình nên không biết đấy thôi, sau khi lập gia đình thì nam nhân đều bị coi như súc vật để sai bảo, Phi Hoa chi tiền mua gạo không sai nhưng mà còn trông cậy nàng ta khiêng gạo về nữa hả? Nằm mơ phỏng?”
“Được rồi, quan tâm đến bọn họ làm gì, đều căng mắt lên mà tuần tra đi, nếu để cho nghi phạm chạy trốn khỏi Bích Lạc thì tất cả mọi người chịu không nổi đâu.” Thủ lĩnh trẻ tuổi cắt đứt những lời luyên thuyên của mọi người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây