Cuối cùng Vu Noãn lấy lại tinh thần, chuyển ánh mắt từ trên người A Đao về phía thúc phụ, trông thấy người trưởng bối già nua, gầy gò quen thuộc của mình, hai mắt Vu Noãn đỏ hoa, mấy chuyện nhi nữ tình trường đều bị vứt sang một bên, vội vàng rảo bước về phía người thân.
Vu Noãn đi tới bên cạnh Kiều chưởng quỹ, sau đó quỳ xuống, ôm chặt lấy chân Kiều chưởng quỹ.
“Thúc phụ, A Noãn còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp được người nữa.”
Cha mẹ Vu Noãn qua đời từ sớm, Kiều chưởng quỹ là người thân duy nhất, ở trong mắt nàng ta, Kiều chưởng quỹ giống như cha của mình, nàng ta vĩnh viễn không bao giờ quên được cảm giác của mình khi hay tin cổ trùng bản mạng của thúc phụ ra đi.
Cảm giác ấy chẳng khác nào núi lở, trời sập, thế giới tan hoang.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây