“Nhưng chúng ta còn phải lo cho mấy đứa bé, không có cách nào chia cho các cháu, cô nương thứ lỗi cho.”
Những thôn dân vẫn rất thuần phác, có thể cho thì bọn họ sẽ không keo kiệt, không thể cho cũng không hề giấu diếm mà nói thẳng ra.
Thật ra Bạch Quân Quân lại rất thích sự thành thật đó, tốt hơn nhiều so với những người ngoài mặt giả vờ khách sáo mà trong lòng lại lươn lẹo.
“Không dối gạt các vị, tự chúng ta cũng có lương thực, cho nên mọi người cứ yên tâm ăn đi, không cần cảm thấy có lỗi gì cả.”
Nói xong Bạch Quân Quân mới ôm lọ to lọ nhỏ đi về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây