Lý Văn Li buồn cười nhìn Bạch Quân Quân: “Đại tiểu thư, cho dù ta có lòng làm thương nhân buôn châu báu nhưng ở thời buổi loạn lạc này ai mua nổi? Chi bằng chúng ta chế tạo ít vũ khí đạn dược bán cho mấy vị có địa vị cao đó, làm cho bọn họ nhanh chóng chấm dứt nội đấu, khôi phục thái bình thịnh thế thì ngươi mới có cơ hội kinh doanh buôn bán.”
Bạch Quân Quân yên lặng, đúng là đạo lý này.
Nàng muốn làm nông trường, trồng ruộng, nhưng mà chỉ có thể thực hiện được dưới điều kiện tiên quyết là thái bình thịnh thế mà thôi.
Bây giờ cho dù là núi vàng, núi bạc hay là núi muối cũng không hề đáng giá.
Bạch Quân Quân bất đắc dĩ thở dài, cất viên kim cương màu hồng nhạt vào trong túi rồi tiếc nuối nói: “Việc này cần bàn bạc kỹ hơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây