Không phải Sơn Hải tiên sinh định làm mình làm mẩy với người khác, mà đúng là vì nơi này còn thiếu rất nhiều nguyên vật liệu.
Nếu muốn chế tạo ra đao, thương, rìu, gậy tầm thường thì không phải chuyện gì khó. Nhưng nếu như muốn rèn ra binh khí quý giá, vậy thì đây không phải chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu thợ rèn đổ mồ hôi sôi nước mắt, nhưng lại chẳng có bao nhiêu thanh kiếm xứng với hai chữ “danh kiếm”.
Ông ấy chỉ cần nhìn tôi cũng biết mấy khối huyền thiết này là bảo vật vô cùng tinh diệu, nếu như cứ rèn qua loa, để phí mất bảo vật thì đáng tiếc lắm.
“Ngài chỉ cần dạy ta phương pháp là được.” Hai mắt Lý Văn Li sáng ngời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây