Vũ Văn Loan Phi cảm động khôn cùng, hắn đưa tay xoa đầu Bạch Táp Táp: “Táp Táp à, đáng tiếc ca ca không có gì quý giá để báo đáp, có điều muội yên tâm, sau này ca ca phát đạt nhất định sẽ đền đáp muội.”
“Ca ca không cần khách khí.” Bạch Táp Táp mỉm cười ngượng ngùng.
Vũ Văn Loan Phi cũng không khách sáo nữa, suy cho cùng bản thân mình ra sao, hắn là người hiểu rõ nhất. Cơ thể hai người quả là hơi yếu đuối, bây giờ bỗng dưng đổ bệnh hẳn là sẽ liên lụy tới mọi người, chi bằng bảo vệ bản thân cho thật tốt.
Vì thế, hắn vội vàng mặc áo choàng lông kia lên người mình, vừa mới khoác áo lông lên người, cái lạnh quanh quẩn khắp người từ bấy lâu nay đã không cánh mà bay.
Vũ Văn Loan Phi rất thích chiếc áo này, hắn còn kéo Văn Nhân Phinh Đình lại gần mình, giúp nàng khoác áo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây