Vũ Văn Tuyển đưa mắt nhìn Vũ Văn Kỵ và Vũ Văn Phong, thật lâu sau mới “phì” một tiếng bật cười.
“Ha ha, huynh trưởng sợ ta nhẹ dạ tin theo những lời đồn đãi trên phố, cho rằng huynh thuê sát thủ giết ta sao?”
“Ta…” Miệng Vũ Văn Phong mấp máy, đang định giải thích.
“Huynh trưởng yên tâm, ta không phải là kẻ ngốc có thể bị người khác thao túng. Trong lòng ta vô cùng rõ ràng huynh và thúc phụ đối đãi với ta thế nào.” Vũ Văn Tuyển cười đến vô tội: “Lời đồn đãi trên phố sao lại có thể là thật được? Hơn nữa, bọn họ chẳng những bịa đặt huynh trường mà còn đặt điều cho Tể tướng Văn Nhân, người vốn dĩ đã đóng cửa không ra, còn cả thuộc hạ cũ của các huynh trưởng khác cũng bị lôi vào. Nói thật, trong lòng Tuyển cũng có đối tượng nghi ngờ.”
“Ai?” Vũ Văn Kỵ hỏi,
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây