Lý Viên phát hiện khi nàng ta nói lời này, nước mắt chảy dài trên mặt, toàn thân run rẩy không thể khống chế, liền vỗ nhẹ lưng nàng ta.
“Không sao đâu, bây giờ khác với kiếp trước của muội. Muội thấy đấy, kiếp trước Hứa Sùng Quang là một cẩu quan chỉ biết kiếm tiền, nhưng kiếp này thì sao? Ông ta đã sớm bị Tạ ca tẩy não mà thay đổi suy nghĩ rồi! Ta đoán sau khi ông ta thấy tình hình không ổn thì sẽ chuẩn bị đưa người đi. Những người dân ở các thôn làng xung quanh huyện Lưu Vân làm sao có thể không biết, ít nhất ta cảm thấy rằng ông ta có thể cứu được những người này trong huyện thành này.”
“Tỷ, vậy còn những thôn trấn khác ở huyện Lưu Vân thì sao?”
“Các thôn làng và thị trấn dưới huyện Lưu Vân cũng có địa hình cao, chỉ là đường có thể không dễ đi, nhưng điều này cũng cho thấy bọn họ cách sông Lưu Vân đủ xa. Chỉ cần ở đó không có lũ quét và lở đất thì nếu bọn họ trốn trong núi có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Điều quan trọng là vấn đề phòng chống dịch bệnh sau lũ lụt. Xán nương, không phải muội đã nói rằng khi lũ lụt vỡ đập thì có một số người chết, sau đó nó trở nên nghiêm trọng hơn vì bệnh dịch à?”
“Đúng vậy! Tỷ, nhiều người đều mắc phải bệnh dịch. Khi đó mọi người không tích trữ nước trước, nước sông Lục Vân khô cạn. Vì vấn đề nước nên nhiều người đã gây chiến với người dân huyện Lưu Phong, và rất nhiều người đã thiệt mạng và bị thương. Sau đó rất nhiều người sau khi tên Hứa cẩu quan, ừm, Hứa đại nhân rời đi cũng đều rời đi theo. Những người còn lại thì giống như bọn ta, đều rời đi sau khi xảy ra lũ lụt. Nhưng những người mà ta biết đều đến từ huyện thành và thôn làng xung quanh. Giống như ta không biết tình hình ở các thị trấn và thôn làng xa hơn. Sau này, ta nghe thấy trên đường có người nói rằng bệnh dịch đã khiến nhiều người mất mạng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây