Ngoài những thứ này, nàng còn bảo Bạch Nhan mang đi thêm vài chiếc, đó là để cho đám người Hứa Sùng Quang, Bạch sư phụ và cả Trương Thông, Từ đại nhân và Triệu đại nhân.
Chỉ là sau khi chia ra như thế thì trong tay nàng cũng không còn nhiều nữa.
Vương Xán biết nàng đã làm áo mưa, chỉ trong một lúc mà mất nhiều như vậy vừa đau lòng vừa không quên nhỏ giọng nói: “Tỷ, không phải trong không gian của tỷ có loại áo mưa trong suốt được mặc trên trời sao? Tỷ lấy ra trước giấu đi để xem khi nào lại có một bộ khác xuất hiện.”
“Nếu như xuất hiện sớm thì mỗi người chúng ta sẽ có một bộ, mặc vào bên trong áo tơi. Nếu như không xuất hiện thì một mình tỷ mặc là được rồi, muội không sao cả. Mấy chiếc tỷ làm, chúng ta lấy ra bốn chiếc đưa cho đại ca nhị ca và hai tỷ phu, phần còn lại thì trực tiếp đưa cho Hoa thúc để thúc ấy phân phát cho mọi người.”
“Ừm! Trong nhà của mọi người đều có vải dầu, chỉ cần quần áo và đồ ăn không bị ướt thì những thứ khác đều không sao. Thuốc trị liệu phong hàn chúng ta cũng có. Trước mắt trời còn chưa mưa, cũng không biết khi nào trời sẽ đổ mưa, chúng ta đi trước, có thể đi bao xa thì đi. Còn chiếc áo mưa trong suốt của ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, không có để vào trong không gian. Bởi vì không thể để người khác biết nó, chỉ có hai chiếc. Của ta để trong không gian, còn chiếc của muội tỷ giấu ở dưới xe ngựa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây