Lý Viễn nghe bà mình nói càng ngày càng quá đáng, chỉ biết nói: "Bà ơi, con biết bà thương con, nhưng chuyện này không phải con quyết định được! Hơn nữa, tiền bạc trong tay chúng con có hạn, phải cân nhắc trước sau!"
Nói đến tiền, lão thái bà lại nhớ đến quả dưa hấu và dâu tây đã ăn trước đó, liền nói: "Vậy thì chậm nhất là sang năm con nhất định phải đi khám! Năm nay đúng là thời vận không tốt, cộng thêm tiền bạc trong tay con, bà cũng biết được phần nào. Nhà cửa bây giờ thế này, cũng chẳng giúp được gì cho con. Còn tộc họ, nếu muốn di dời thì càng không thể. Năm nay con trồng thêm dưa hấu và dâu tây, sang năm dù không trồng thì bán hạt giống cho người khác cũng có thể kiếm tiền. Biết đâu sau khi con theo Thiệu An đến kinh thành, đại phu ở đó lại giỏi hơn cũng nên."
"Vâng vâng, đúng là như vậy. Cho nên, trước mắt con sẽ không sinh con, cũng không đi khám. Bà nghĩ mà xem, con mới lấy chồng được mấy bữa, đã vội vàng chữa bệnh, sinh con, bà để Thái Vi và Thanh Sa nghĩ thế nào? Tụi nhỏ có nghĩ rằng, con có con với Thiệu An rồi, sau này Thiệu An sẽ không thương chúng nó nữa không? Việc gì cũng phải có quá trình, bà thấy đúng không?"
Vương lão thái thương Thái Vi nhất, bà đem tình thương dành cho đứa con gái đã mất của mình chuyển sang Thái Vi.
Nghe Lý Viễn nói vậy, bà suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu, nói: "Thái Vi tuy hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con. Nếu không được, con cứ sinh trước khi ba mươi tuổi cũng được. Đến lúc đó, Thái Vi và Thanh Sa đều lớn rồi, chắc sẽ không có suy nghĩ như vậy."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây