Diêm Kiều nói tới đây, không nhịn được cười nói: “Vương nãi nãi vừa nghe đến việc căn phòng nhỏ như vậy mà thuê một tháng hết năm lượng bạc bèn âm thầm nói nói ta, ai mà nhiều tiền đến rảnh vậy, tốn bao nhiêu tiền ở trong một căn phòng bé xíu. Nghe nói nếu ở phòng chính phía đông hay phía tây gì đó, một tháng ít nhất mười lượng trở lên.”
“Nhưng mà theo ta thấy, chỉ cần trúng cử nhân, đừng nói năm lượng bạc, hẳn là năm mươi lượng người ta cũng đồng ý. Huống hồ ngài ấy còn từng truyền tin, một khi trúng tuyển thì trả lại hết tiền thuê nhà. Nghe nói, thực sự mỗi năm đều có người trúng tuyển. Thế nên, chỉ miễn phí tiền thuê cho người đặc biệt mà thôi, số tiền còn lại vẫn kiếm được đấy thôi? Suy cho cùng là người đọc sách, có đầu óc. Kiếm một lần cũng là kiếm hai ba tháng, đủ tiêu ba năm.”
Lý Viên nghe nàng cảm thán, bèn hỏi: “Ưng công tử này là người phủ thành sao? Trong nhà chỉ có một mình ngài ấy sao? Ta thấy ngài ấy đội khăn vuông, chắc hẳn là thư sinh có công danh nhỉ?”
“Là người phủ thành, giống Tạ ca là tú tài có công danh. Những thứ khác ta không hiểu lắm, dù sao thì vừa nãy ta cũng không nhìn thấy người nhà của ngài ấy xuất hiện, nhưng mà chuyện của ngài ấy hẳn là Vương nãi nãi biết. Hình như trước kia ta từng nghe Vưỡng nãi nãi nói Ưng công tử cũng quen biết Tạ ca.”
Lý Viên vừa nghe đến việc Tạ Nghiên Chi cũng quen biết bèn vô thức cảm thấy hẳn con người Ưng công tử cũng được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây