“Ta cũng không biết tình huống này sẽ kéo dài bao lâu, chỉ có thể tiết kiệm một chút, trữ lương thực đủ ăn một năm là được. Nơi này vẫn là Phủ thành, cho dù có xảy ra tai họa, vật tư ứng đối cũng nhiều hơn thị trấn nhỏ.”
Vương lão thái thái cảm thấy lời Tạ Nghiễn Chi nói rất dễ nghe, nghe vậy lập tức biểu thị: “Ừm, ta đoán cũng sắp đến giờ gieo hạt ngoài đồng rồi. Nếu không đến lúc đó để tam thúc cùng đại ca ngươi ở lại thôn Lý Gia Ao, để những người khác tới trước. Nhưng mà Viên nương, ngươi lúc trước bảo Xán Nương tìm ngươi làm cái gì ủ rượu, chuyện này cho ta ngăn lại. Ngươi đã nói năm nay không phải là một năm tốt, mà lương thực này rất trân quý, ngươi vậy mà muốn lấy ra ủ rượu, là nghĩ như thế nào?”
Nói thật, chính Lý Viên cũng đã quên chuyện ủ rượu này, nếu không là nãi nàng nhắc tới, nàng căn bản nhớ không ra.
Lúc này bị bà ấy mắng, nàng cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười lấy lòng: “Là con nghĩ sai rồi, nãi người đừng tức giận. Lương thực đã giữ lại vậy thì giữ lại, đến lúc đó mọi người còn có thể ăn thêm mấy bữa cơm.”
Cơm trưa hôm nay, Diêm Kiều như ngồi trên đống lửa, rốt cục cũng ăn xong.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây