Đang định hỏi Tạ Nghiễn Chi mượn thêm một ít, đợi sau khi quay về thì sẽ trả lại, thì liền thấy Tạ Nghiễn Chi đặt bát đũa trong tay xuống rồi nói: “Quân Tử, trước đây mấy ngày ta có vẽ một bức tranh, và lần này sẽ không đi theo con đường của Quách chưởng quỹ, lần này đệ đi ra ngoài thì hãy mang nó theo cùng. Giá thấp nhất cũng được hai mươi lạng, cho dù đệ và Dương Cao Vũ bán được giá bao nhiêu đi chăng nữa, thì phần thừa đó sẽ được tính cho các người. Chuyện ở bên nhà đệ nếu đệ đã quyết định đào giếng, thì sau khi quay lại ta sẽ gửi bản thảo qua đó cho Quách chưởng quỹ, để nhờ ông ta tìm thợ thủ công đi đến nhà đệ để đào giếng.”
Nhà của Lý gia nằm ở vùng trũng, lại gần sông Lưu Vân, cho nên nhà của Quân Tử muốn đào giếng thì cũng không có khó.
Lý Quân biết rằng những thoại bản (là một loại tiểu thuyết vào thời đó) của Tạ Nghiễn Chi bán rất chạy, nhờ vào cái phúc này, cho nên tranh của hắn cũng bán được giá cao.
Nhưng hắn lại không vẽ thường xuyên, theo lời của hắn nói, thì những bức tranh có giá trị nhất trên thế giới là những bức tranh vẽ về người chết.
Bởi vì khi người đi rồi, tranh cũng chỉ có bấy nhiêu, sau này không thể tiếp tục vẽ nữa, phàm cái gì quý hiếm, thì mới có giá trị sưu tầm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây