“Nếu sớm biết ngươi chính là một tên không gánh vách như vậy, ta còn phí tâm tư đưa ngươi quay về làm gì? Ngươi tự xem lại lương tâm của mình đi, tự hỏi bản thân, ngươi có xứng với Kiều Kiều không? Muội ấy đi theo ngươi nhiều năm như vậy? Ngươi lúc đó cho muội ấy được cái gì? Ngươi bị người hại sắp chết vẫn là muội ấy nguyện ý gả cho ngươi chăm sóc ngươi không rời mà.”
Trần Diệu Diệu nói đến đây tức giận đến nỗi giơ tay dí vào đầu đệ đệ.
“Thế nào, ngươi cho rằng quay về Trần gia thì chính là đại thiếu gia, lợi hại rồi, có hoa tâm rồi, chê bai muội ấy rồi phải không? Không có Kiều Kiều thì ngươi đã chết từ lâu rồi. Ta nói cho ngươi biết Dương Cao Vũ làm người phải có lương tâm, ngươi vô tình vô nghĩa như vậy sau này đừng nhận đại tỷ là ta!”
Trần Vũ tinh thần sa sút đứng ở đó nhận lấy sự mắng chửi của tỷ ấy.
Đợi chửi đến cuối cùng, hắn mới ngước đôi mắt hơi đỏ lên mang theo tia cầu xin: “Tỷ, ta không chê bai Kiều Kiều. Cả đời này của ta chỉ có một mình nàng là tức phụ, sao lại có thể chê bai nàng chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây