“Nếu đã như vậy thì thôi nhưng mà vẫn là đa tạ ngài!”
Tạ Nghiễn Chi nhìn thấy hắn muốn đi mà các thôn dân đang xì xầm chuyện này liền hỏi: “Ta nói năm nay là năm hạn hán trong mắt mọi người là không có bằng chứng, tại sao ngươi lại tin ta?”
Lưu Đông Lâm cũng không giấu diếm trực tiếp nói: “Ta tiêu nhiều tiền nhờ người mua hai quyển thoại bản, một quyển là con đường sự nghiệp của người nông dân, một quyển là cuộc đời trần thế của tiên tử Dao Trì. Sau khi xem hai quyển sách này lại suy nghĩ năm ngoái ngài ở trong nha môn làm những chuyện đó, lại nghĩ đến những năm trước kia ngài đen đủi như vậy liền khẳng định bảy phần. Thêm vào thời tiết mấy ngày hôm nay ấm áp hơn những năm trước đây không thể không khiến ta không thể không chuẩn bị trước cho điều tồi tệ nhất.”
Lưu Đông Sinh đang nói lại nói: “Mặc dù trồng khoai lang trong ruộng nước có chút đáng tiếc nhưng lỡ như thật sự có hạn hán vậy thì chúng ta kiếm rồi. Cho dù không có vậy thì cũng không có việc gì, nhiều nhất chỉ là tiêu tiền mua lương thực huống hồ bản thân khoai lang cũng là lương thực có thể no bụng.”
Hắn càng nói nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng sau đó nhìn về phía mấy ngọn núi lớn xung quanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây