Mã thị ở một bên thấp giọng khuyên Vương lão thái: “Nương người đi làm cái gì? Ai biết được chuyện này kéo dài bao lâu, nếu như một năm hai năm vậy thì người thật sự không quay lại sao? Lại nói người đi rồi Viên nương nhất định cũng phải đi theo. Nàng và Thiệu An vài hôm nữa là thành thân rồi người liền bắt người ta chia cách hai nơi? Theo con thấy bọn họ ở bên đó có người quen nhờ người theo sát. Đợi đến lúc thật sự thẩm án để người thông báo trước cho chúng ta lại đi là được.”
Lúc này Vương lão thái đỏ mắt cố chấp căn bản không nghe lời khuyên.
Chỉ thấy bà kiên định lắc đầu: “Vậy thì Viên nương không cần đi, ta tự mình đi. Đến lúc đó ta đem theo nhiều ngân lượng một chút để nha đầu Tô Minh San giúp ta tìm nhà, ta tự mình thuê để sống ở bên đó. Lúc nào phán án để cho bọn họ chịu tội thích đáng lúc đó ta liền quay về.”
Vừa nói bà vừa quay đầu nhìn về phía Mã thị một mặt nghiêm túc nói: “Nhà lão tam con không cần khuyên ta. Con chắc là biết ta đau lòng mấy năm nay ngẫu nhiên có những đêm ngủ không nổi. Chuyện này ta không biết thì thôi đi nếu như đã biết nhất định phải có một kết quả mới yên tâm.”
Mã thị bị bà nói như vậy chốc lát trầm mặc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây