Lý Viên: ". . . . . . Nói như vậy, đừng nói lật đổ Tiền Thông Phán, ngay cả Cao lão gia, trong chốc lát không ai có thể đụng đến ông ta?"
Tô Minh San sâu kín thở dài một tiếng: "Đúng vậy, giống như chuyệ này, thật ra bản thân mỗi người sẽ giữ lại một quyển sổ sách, dùng để kiềm chế đối phương. Nhưng mà đồ vật này chỉ khi tất yếu mới phải lôi ra dùng để bảo vệ tính mệnh, đặt ở nơi hết sức bí mật. Bình thường ngoại trừ bản thân, không thể cho bất kỳ kẻ nào biết, nói không chừng cũng không ở Cao phủ. Cho nên, sao có thể dễ dàng bị lấy được như thế chứ? Cao phu nhân đưa ra sổ sách, có thể vì vốn dĩ bà ấy và Cao lão gia không phải một lòng, nhiều năm trước tìm người làm."
Lý Viên nghe xong thì im lặng, lúc sau ném chuyện này ra sau đầu.
Chuyện tra án này cần có người chuyên môn phụ trách, còn chưa tới lượt nàng quan tâm.
Ngẫm nghĩ một chút, nàng thấy vẻ mặt phiền muộn tiếc nuối của Tô Minh San nên nói: "Tô muội muội, hôn sự của ta và Tạ ca vào ngày mười hai, sáng mai phải trở về. Sách ‘Con đường làm quan’ của Tạ ca bán khá tốt, tiền nhuận bút và hoa hồng cũng nhiều hơn so với trước kia, chúng ta nghĩ năm nay phần lớn dân chúng gặp khó khăn do thiên tai, nên vào năm trước đã mua thêm chút lương thực. Dự định lúc dọc đường đi trở về, tặng cho dân chúng một ít. Tú nương chỗ muội đã làm xong y phục chưa?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây