Thanh Mai nghe vậy, cười khổ nói: “Ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi! Trước khi nương của ta qua đời, bà ấy đã yêu cầu ta phải sống thật tốt, không được nghĩ đến việc trả thù. Bà ấy đã yêu cầu ta đi tìm hai muội muội, đồng thời còn muốn ta thề với liệt tổ liệt tông của Hàn gia, không hy sinh bản thân để đối đầu với tên cẩu quan kia, nếu không bà ấy ở dưới suối vàng cũng sẽ không được yên lòng."
Lý Viên không nói nên lời, sao nó lại khác với tiểu thuyết thường ngày mà nàng đã đọc như vậy chứ?
Theo lý mà nói, người bình thường không phải hận những tên cẩu quan lại, trước khi chết, còn phải cố gắng kéo theo những đứa con của mình và buộc chúng phải trả thù, nếu không sẽ không chết không nhắm mắt hay sao?
Thanh Mai tiếp tục nói: "Nhưng làm sao ta có thể chấp nhận được chứ? Tên cẩu quan kia đã khiến ta nhà tan cửa nát, không chốn dung thân. Ta biết mình phải bám víu vào những người có quyền thế, nhưng ta chỉ là một lưu dân, lại đắc tội với huyện lệnh, không thể đi đâu, cũng không ai dám thu nhận?”
“Ban đầu vì để tồn tại, khi đang lẩn trốn, ta đã gả cho một học giả có thê tử đã mất vì sinh khó làm kế thất. Nam nhân kia sau khi thành hôn với ta chưa đầy nửa tháng trước, đã bị người ta đánh gãy tay, từ đó mất đi cơ hội thăng tiến. Sau này, khi biết được ta là nguyên nhân của chuyện đó, hắn cũng không làm khó mà cứ để ta đi. Lúc đó, ta đã nghĩ rằng học giả cũng có hy vọng thi đỗ công danh và ra làm quan, có thể giúp ta, nhưng ta ngàn vạn lần chưa bao giờ nghĩ tới kết quả sẽ như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây