Khi Lý Viện đang lo lắng về tình hình của huyện Liễu Vân, Tô Minh San đột nhiên nảy sang một ý tưởng, nàng ấy đi ra ngoài, ghé vào tai Tần Mộc Dương, thở dốc nói: “Ta có một cách giải quyết vấn đề nan giải của chúng ta, huynh có muốn nghe không?"
Đây là lần đầu tiên Tần Mộc Dương và Tô Minh San tiếp xúc như vậy gần, hơi thở của nàng ấy khiến tai hắn ta tê dại, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nàng ấy vừa nói gì.
Tô Minh San thấy hắn ta im lặng, coi như hắn ta đã đồng ý, tiếp tục nói: "Ta có thể không lập gia thất, huynh cũng đừng lập gia thất. Nhưng Tô gia cần người thừa kế, nên ta có thể mang thai trước khi cưới, sau đó tìm một nơi để sinh đứa bé. Khi nào có cơ hội, ta sẽ đưa nó về. Với người khác thì chỉ cần nói là ta không muốn kết hôn, đứa bé là được nhận nuôi. Điều này không liên quan đến huynh, cũng như gia tộc của huynh và Tần gia. Còn huynh, chỉ cần biết rằng mình có đứa con là được, không được nói ra ngoài. Nhưng đến lúc đó, nếu huynh muốn lập gia thất cũng được, như huynh nói, tự uống một bát thuốc tuyệt tự rồi tính sau. Nếu huynh không muốn lập gia thất, chúng ta có thể tiếp tục lén lút gặp gỡ.”
Như vậy, nàng ấy vẫn có thể sống theo cách mà nàng muốn.
Không cần phải khuất phục trước Tiền Thông Phán, cũng không cần phải trở thành thành viên trong Tần gia vì điều đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây