"Có lẽ bây giờ huynh cảm thấy ta ngàn tốt vạn tốt, sau vài năm, huynh sẽ cảm thấy sự kiên trì hiện tại ngây thơ như thế nào. Thương gia thấp kém bị người ta coi thường. Nếu huynh thực sự lấy ta, sau này không tránh khỏi phải hứng chịu lời đàm tiếu của mọi người. Vì vậy, tỉnh ngộ đi, chúng ta không phải là người cùng một con đường. Huynh không làm phiền ta, ta cũng không làm phiền huynh, như vậy rất tốt, không phải sao?”
Tần Mộc Dương nhìn người con gái y đặt trong tim nói ra những lời vô tình nhất, trái tim hắn ta như bị ai đó chém qua, khiến hắn ta đau đến nỗi khó thở.
Hắn ta hé miệng, sau một thời gian dài mới nói: "Chỉ cần nàng không kết hôn, ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Minh San, trái tim ta thuộc về nàng. Dù nàng có tin hay không, ta muốn nói với nàng, ta và phụ mẫu của ta, với ông bà nội, ngoại của ta, không giống nhau."
Tô Minh San quay mặt đi không nhìn hắn ta, chỉ lạnh lùng hỏi: "Nếu ta kết hôn với huynh, sau đó phát hiện ra ta không thể sinh con được, đến lúc đó, huynh có tiếp tục không lấy vợ hay nạp thê thiếp không? Nếu huynh thật sự không, thì huyết mạch của Tần gia sẽ chấm dứt trong tay huynh, huynh có xứng đáng với tổ tiên của Tần gia không?”
Hơn nữa, nàng ấy còn muốn hạ bệ nhà họ Cao và Tiền Thông Phán. Tần gia với họ lại là thông gia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây