Lý Viện suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Xán nương, sau này bạc ngươi kiếm, thì tự mình cất đi. Nếu sợ tiêu mất thì có thể gửi ta, ta sẽ ghi từng khoản cho muội. lại. Đợi sau này tất cả đều tốt rồi, ta lại đưa cho muội. Còn nữa, muội không cần để hết ở đây, phải giữ lại một ít trên người. Quân Tử cũng vậy. Muội nói hai chúng ta hùn vốn trồng rau gì đó, được lợi thì chia lợi nhuận.”
Vương Xán cũng không già mồm, biết thành hôn xong, nàng ta có gia đình nhỏ của mình phải sống qua ngày, liền gật đầu.
“Được! Nhưng Viện nương tỷ phải chia rõ ràng. Chúng ta phải dứt khoát, rõ ràng. Đường buôn bán rau này của ta là nhờ Tạ tú tài, nên lợi nhuận cũng phải chia cho huynh ấy. Chỉ là huynh ấy cho rằng, đây là của tỷ làm, hơn nữa sau này Viện nương tỷ cũng phải gả cho Tạ tú tài, khoản tiền này, ta sẽ cho tỷ. Ừm, ta chia tỷ ba phần, tỷ thấy sao?”
“Không cần! Tạ ca không cần số tiền này, ta cũng không cần. Nếu muội thực sự muốn cảm ơn, thì nếu có nhiều nước linh tuyền, liền chia cho ta một ít. Trong nhà ta có đất, trước phải tích lại.”
Nói tới đây, đột nhiên Lý Viện nghĩ tới một nhà ba người Lưu gia đã ngồi tù, vội hỏi: “Xán nương, nước linh tuyền của muội, lại thăng cấp rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây