Lý Viên nghĩ đến khoa học ở hiện đại, sau đó nghĩ bản thân từng xem qua tiểu thuyết huyền huyễn liền bắt đầu nghiêm túc nói láo.
“Chúng ta liên hệ với nhau đơn giản hơn ở đây nhiều, có một khối sắt không to bằng lòng bàn tay trên đó có mấy chữ số, sau đó mỗi người đều có mã số thuộc về mình, lúc muốn liên lạc chỉ cần nhập số của đối phương là được. Cho dù khoảng cách xa bao nhiêu, cho dù khoảng cách mười vạn tám nghìn dặm, chỉ cần nhập số tương ứng cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, còn có thể nhìn thấy đối phương, chúng ta dựa vào cái đó để liên lạc.”
Tạ Nghiễn Chi suy nghĩ cũng không nghĩ ra rốt cuộc là hình dáng gì lại hỏi: “Vậy xuất hành thì sao?”
“Cái này càng đơn giản hơn! Nếu như bay, có chim sắt lớn. Ngồi cái đó từ huyện Lưu Vân của chúng ta đến kinh thành cũng chỉ là chuyện của nửa canh giờ. Nhưng nếu muốn đi đường bộ cũng có nó giống như một con rồng bò rất nhanh trên đất liền và biến mất sau một tiếng vút. Từ huyện Lưu Vân đến Hâm Dương phủ cưỡi ngựa cần chạy hai ngày hai đêm, chúng ta chỉ cần một tiếng rưỡi là có thể đến nơi.”
Còn về thời gian đến sân bay và trạm tàu hỏa Lý Viên trực tiếp bỏ qua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây