Vương lão thái thái lúc này không còn biết nên diễn tả nội tâm của mình như thế nữa, chỉ có thể thuận theo lời của nàng nói: “Ừm, chỉ vào mà không ra thì tốt, nghĩa là gia đình thịnh vượng, con cháu đầy đàn. Nếu con muốn làm cùng một ngày vậy thì chỉ có thể là con ra trước, sau đó lại để Xán nha đầu vào!”
Nói xong, lại nhớ đến việc bản thân chưa tiễn nàng xuất giá vì quá tức giận thì nói: “Tú tài cũng không tồi, đối với con mà nói, nếu muốn tái giá thì không có người nào tốt hơn hắn. Con gả cho hắn, nãi cũng yên tâm. Như vậy bên trên không có bà mẫu, ở giữa không có đại tẩu và tiểu cô tử, là việc tốt với con và hài tử. Viên nương, con lần này đến Phủ thành thì tự mình mua một ít đồ về làm của hồi môn đi.”
Nói đến đây, dưới cái nhìn khó hiểu của Lý Viên thì nhanh chóng kéo nàng trở về.
Đợi khi đến gian chính lão trạch, thì thấy bà ấy lục lọi một lúc, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp gỗ từ dưới đáy rương đưa qua.
“Viên nương, con là cô nương lớn nhất của Lý gia chúng ta, nhưng Thù nương và Lâm nương cũng xấp xỉ với con. Năm đó khi con đến tuổi cập kê, nãi cho mỗi người một đôi vòng tay bạc, một đôi bông tai, còn có một cây trâm bạc, vốn nghĩ đến lúc đó sẽ dùng làm của hồi môn cho các con. Nhưng nãi biết ngày đó con nhận sính lễ của Lưu gia, thì con cũng phải xuất giá rồi. Lúc đi tìm con thì lại tức giận đến ngất xỉu cho nên cũng quên mất chuyện này. Đợi sau khi con xuất giá, vốn định để ngày thứ ba lại mặt thì đưa, nhưng....thôi bỏ đi, nói cái này làm gì, vốn dĩ những thứ này nên sớm giao cho con!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây