"Cầm đi! Kiếm tiền là việc của chính con, đây là cữu ta cho, ta nhất định kiếp này cô độc. Khi ta còn nhỏ, ta được ông nội của con nhận làm con nuôi. Khi lớn lên, được mẹ con chăm sóc. Về già ta vẫn có thể gặp con coi như cũng đáng. Nha đầu à, cữu của con coi con như con gái ruột của mình. Con đã mười sáu rồi, năm sau con sẽ thành thân, tương lai con hãy dùng nó làm của hồi môn. Còn nếu để ở đây, không chừng ngày nào đó sẽ bị cướp mất. "
Vương Xán nghe xong cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến đây, nàng cầm lấy chiếc hộp gỗ và nói "Cữu cữu, lát nữa con đến chỗ Tạ Tú Tài một chuyến, sau đó qua tìm người môi giới. Hỏi xem có nhà nào thuê tốt hơn không, lát nữa cháu thuê một cái rồi cữu có thể chuyển đến đó. Ở đây tuy tiện nghi nhưng đông đúc lại hỗn loạn không thích hợp để dưỡng sức. Chờ khi cữu chuyển sang, con sẽ quay lại làm việc. Hàng ngày con đều sẽ đến đây thăm cữu và nấu ăn cho cữu. Như cữu đã nói, cữu coi con như con gái ruột của mình, nhưng người thân duy nhất con còn chính là cữu."
Đây là tất cả tiền của Vương Mậu Tài. Ông ấy kiếm từng xu một. Ông ấy quen tiết kiệm nên không nỡ tiêu số tiền này.
Nghe lời Vương Xán nói, ông vốn là không cam lòng. Nhưng khi nghe câu cuối cùng “Cữu là người thân duy nhất còn lại” ông thấy buồn, thương xót nhưng cũng cảm thấy cần thiết.
Nhìn nha đầu trước mặt,ông không khỏi nghĩ đến tỷ tỷ mình, muốn nổi loạn chống lại cha và mẹ kế, dần dần, ánh mắt tỷ trở nên kiên định hơn rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây