Tô Oanh nhìn vẻ mặt kiên định của chàng, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nàng lại không cười được, chỉ cảm thấy mũi mình có chút đau nhức: "Ừ, ta còn sống."
Tiêu Tẫn ôm lấy mặt nàng, cẩn thận hôn lên lông mi của nàng, thậm chí môi hắn cũng đang run rẩy, hắn không cảm nhận được niềm vui khi mất mà tìm lại được, mà là nhớ đến một hồi chuyện kia thì nghĩ mà sợ hãi.
Sợ mất đi, sợ nàng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
“Ta xin lỗi, Oanh Oanh, là vì ta, là vì ta mà nàng mới phải gánh chịu nhiều như vậy.
Lúc này, Tiêu Tẫn chỉ muốn làm trượng phu của Tô Oanh, ở bất kỳ vai trò nào khác, hắn cũng chỉ muốn trở thành một người đàn ông có thể bảo vệ vợ con mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây