“Vương gia, thuộc hạ vô dụng. Giang Dương đi đến trước mặt Tiêu Tẫn vẻ mặt áy náy, nếu không phải Tô Oanh kịp thời xuất hiện, hậu quả hắn ta không dám tưởng.
Tiêu Tẫn thấy máu ở trên người mấy người, có thể nghĩ ra vừa rồi bọn họ đã trải qua chém giết như thế nào, khuôn mặt của hắn âm trầm: “Không cần tự trách, ngươi đã cố gắng.
Tô Oanh kiểm tra cho hai đứa nhỏ, xác định trên người bọn họ không có miệng vết thương mới, mới mở tay nải ra lấy điểm tâm mua ra cho bọn họ: “Từ từ ăn, nương đi xem những người khác.
Tô Oanh thấy trên người Trương Thúy Nương bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, nếu không xử lý kịp thời, rất dễ dàng bị nhiễm cảm.
Giang Dương đỡ Tiêu Tẫn lên trên xe ngựa, sau đó kéo xe tìm được một mảnh đất trống đặt chân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây