Lẽ ra thì trên đường đi lần đầu tiên rời khỏi Bắc Hoang sau khi đến đây, hai đứa nhỏ phải cực kỳ vui vẻ mới đúng, nhưng sau khi chúng biết phải về kinh thành thì lại trở nên im lặng.
Tô Oanh nhìn hai bé con ngồi trên xe ngựa mà không nói một lời, thì lấy một gói điểm tâm ra đưa cho chúng: “Đây là bánh táo chua Mộ Dung gia gia làm cho các con này, muốn ăn thử không?
Nhị Bảo ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái, trên khuôn mặt nhỏ thoạt trông không có tí hứng thú nào: “A nương, Linh nhi không đói.
Nói là không đói nhưng tay nhỏ vẫn rất thành thật cầm miếng điểm tâm lên bỏ vào miệng ăn.
Đại Bảo lắc đầu, cậu bé không muốn ăn, chỉ cần nghĩ đến việc tới kinh thành, cậu tức thì bị một sự sợ hãi và bất lực bao lấy, nơi đó có quá nhiều hồi ức đáng sợ tột độ với cậu bé.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây