“Nương nương mau rời giường, bằng không lát nữa đi học đường sẽ đến trễ.
Tô Oanh mở mí mắt lên, đã thấy Nhị Bảo cười hì hì ghé vào đầu giường.
Tô Oanh duỗi người từ trên giường ngồi dậy: “Được rồi, nương dậy đây.
“Nương người xem, túi sách này là Bạch Sương thẩm cho con. Nhị Bảo lắc lư một túi nhỏ như hiến vật quý ở trước mặt nàng.
Tô Oanh hơi tò mò: “Túi sách nhỏ để cái gì vậy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây