Sắc mặt của Kiều Dương buồn rầu, ai oán nhìn lại Tô Oanh, Tô Oanh cũng đã cưỡi ngựa chạy đến đằng trước.
Kiều Dương chỉ có thể vẫy tay với bọn họ: “Các ngươi nhất định phải trở về sớm một chút.
Lão Hổ Doanh nơi cách cửa khẩu Bắc Hoang không xa, nếu cước trình của bọn họ nhanh mà nói, ở sau giờ ngọ hẳn là có thể đuổi tới cửa khẩu của Sở quốc.
Hổ Uy cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ, Tô Oanh lại là đi cuối cùng đội ngũ, không biết đi bao lâu, rốt cuộc bọn họ ra khỏi Bắc Hoang.
Ngoài Bắc Hoang phóng mắt nhìn đi đều là hoang vu, thật giống như một cánh cửa kia đã ngăn cách hai thế giới vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây