Tô Oanh không đồng ý với lời nói này: “Người sống một đời, rồi sẽ có ý nghĩa sống của mình, cũng không cần bi quan như thế.
Mộ Dung Đức mỉm cười, nhìn về phía Hạ Thủ Nghĩa: “Ở trước khi chết có thể gặp lại lão hữu một lần, xác thật cũng không tiếc nuối.
“Ngươi lão tiểu tử này, khi nào biến thành lão đầu ủ rũ vậy, hôm nay phu nhân dẫn chúng ta đến đây, chính là muốn móc dòi bám trên xương ở khu vực phía Tây xuống, cho dù là ở Bắc Hoang, chúng ta cũng phải sống thật tốt.
“Không sai. Tô Oanh lấy ra một bình nước thuốc lớn từ trên người: “Thuốc này có thể chữa khỏi hoàn toàn cho những người bị chứng bệnh đó, nó không màu không vị, có thể hòa tan bất kì chất lỏng gì, mỗi một lu rượu, chỉ cần đổ vào mười giọt là đủ rồi, ta hy vọng Mộ Dung đại thúc có thể cho những người đó uống thuốc này vào.
Mộ Dung Đức hơi kinh ngạc nhìn bình thuốc trên bàn, nhìn đáy mắt kiên định của Tô Oanh, lúc này mới thật sự tin lời nàng nói ngày hôm qua không phải đang nói đùa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây