Trên mặt bà điếc lộ ra một vẻ cổ quái: “Kia chính là thứ tốt.
Tô Oanh không có kiên nhẫn, một chân đạp lên ngực của bà điếc: “Ngươi và người sau lưng ngươi lúc trước làm gì ta có thể mặc kệ, nhưng các ngươi lại chơi xấu với người của ta, ta không thể không quản, chẳng sợ các ngươi là u ác tính lớn nhất ở Lão Hổ Doanh, Tô Oanh ta cũng muốn nhổ sạch các ngươi!
Bà điếc đột nhiên nở nụ cười trầm khàn, tiếng cười cổ quái kia giống như phá gió: “Chỉ bằng ngươi? Ngươi cho rằng mình là thứ gì, chỉ bằng ngươi cũng muốn… Ư!
Bà điếc còn chưa nói xong, đã bị một chân của Tô Oanh dẫm đứt cổ.
Đôi mắt vẩn đục kia còn khó có thể tin mở to, như không thể tin được Tô Oanh sạch sẽ lưu loát muốn mạng của mình như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây