Một miếng ngọc bội màu xanh lá rơi từ người của người đàn ông xuống, không đợi hắn ta nhặt lên, Giang Dương đã xông tới giành lấy miếng ngọc bội: “Đây là ngọc bội của Sở Vân, là của hắn. Hắn ta nắm lấy vạt áo của người đàn ông, tức giận nói: “Người đâu, Sở Vân đâu rồi?
“Tha mạng, xin tha mạng, ngày, ngày hôm qua ta thấy hắn đã đứt hơi rồi, nên mới lấy đồ của hắn, ta không biết… Người đàn ông bị dọa cho nhũn cả người, xém chút đã khóc thành tiếng.
Tô Oanh lạnh lùng trừng mắt về phía Lý Đạt, Lý Đạt chỉ cảm thấy rợn sống lưng, quay đầu đánh vào đầu của thuộc hạ: “Đồ ngu ngốc, thiếu mất một người cũng không biết, còn cần các ngươi để làm gì.
“Ở đâu? Hôm qua người tìm thấy hắn ở đâu?
“Chính, chính là tối qua, tối qua lúc dừng chân ở mảnh đất trống, ta, ta thấy hắn ngã dưới một tảng đá lớn, thấy hắn không động đẩy có thể là đã chết rồi nên ta mới lấy đồ trên người của hắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây