Khóe miệng Tạ Duệ trào ra máu, sắc mặt còn khó coi hơn Vương Phù Dung, giờ phút này hắn ta vô cùng ảo não, ở lúc bọn họ ra đại lao không có người ngăn cản hắn ta nên phát hiện không đúng rồi, khi đó hắn ta cố tình một lòng muốn chạy trốn nên không chú ý dị thường này.
“Thành, thành chủ tha mạng, là, là bọn họ, là bọn họ uy hiếp tiểu nữ… Nếu tiểu nữ không làm như vậy, hắn, bọn họ sẽ giết tiểu nữ, cũng may thành chủ kịp thời đuổi tới cứu tiểu nữ một mạng… Vương Phù Dung liều mạng muốn bù đắp, nhưng người ở đây căn bản là sẽ không có người tin tưởng lời nàng ta nói.
Mắt phượng của Tô Oanh âm trầm, lạnh lùng dừng ở trên người nàng ta: “Vương Phù Dung, bổn thành chủ đã cho ngươi cơ hội sống, chỉ tiếc, ngươi không quý trọng. Nói xong, nàng nhìn về phía Mông Tư: “Người, bổn thành chủ giao cho ngươi tới xử trí.
Mông Tư đen mặt: “Thành chủ yên tâm, ta nhất định cho thành chủ một hồi đáp vừa lòng.
Tô Oanh khom người xách Tạ Duệ trên mặt đất lên, hai bên đối diện, Tạ Duệ đã sớm không có khí thế ngày xưa, hiện tại, Tô Oanh muốn mạng của hắn ta còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây