Trời sáng rồi, phạm nhân lần lượt tỉnh dậy, sau khi ăn sáng xong, đội ngũ chuẩn bị xuất phát.
Tô Oanh cả một đêm không ngủ, đến gần lúc xuất phát mà vẫn còn nghĩ đến việc đuổi theo bò dê, còn bị đám người Hạ Thủ Nghĩa đuổi đến chỗ xe ngựa nhỏ, bên phía xe ngựa lớn bây giờ đang để cho Vương Lãng và Lý Vãn Nương nằm, Điền Mộc ôm lấy đứa bé và Tôn đại nương ở trong chiếc xe ngựa đó chăm sóc nhau.
Tô Oanh dựa vào xe ngựa hiu hiu ngủ đi, trong lúc mơ mơ hồ hồ thì nghe thấy giọng nói của Tiêu Tẫn: “Tô Oanh, cởi y phục trên người ra.
“Hả? Tô Oanh lười biếng mà mở mắt: “Ngươi nói gì cơ?
Vẻ mặt Tiêu Tẫn nghiêm nghị nói: “Ta vừa nhìn thấy khi nãy có một con rết bò vào trong y phục của ngươi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây