Hắn ta không ngờ tới, mình chỉ là một người xuất ngũ khiêm tốn trong quân đội, tướng quân cũng có thể gọi được tên của mình!
"Tướng quân, ngài, ngài còn nhớ ta không?" Lão Ngũ kích động đến mức nói năng có hơi lộn xộn.
Thấy Vương Bình Bình gật đầu, một câu nói ra mình từng phụ trách hậu cần ở đội ngũ nào, còn nói được tên và kinh nghiệm của hắn ta lúc thời toàn thịnh cùng với các đồng đội trước đây, hốc mắt lão Ngũ liền đỏ lên.
"Ta nhớ ngươi là vì chân bị thương nên bất đắc dĩ phải lui về, không nghĩ tới thủ lĩnh sắp xếp ngươi đến đây."
Vương Bình Bình nhìn về phía Từ Nguyệt, trong mắt lộ ra sự nghiêm túc và vui mừng: "Lão Ngũ là binh sĩ ưu tú như thế, có thể bị con kéo đến đây làm một xa phu nhỏ, thật đúng là cho con nhặt chỗ tốt lớn."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây