Từ Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta chạy đủ nhanh, kẻ địch sẽ không đuổi kịp chúng ta!"
Có được lời bảo đảm này của ân công, Lục Tử ngay lập tức yên lòng, tiếp tục kêu Từ Nguyệt dạy mình cưỡi ngựa.
Vẫn là nhờ có Dư Thiết Trụ kịp thời phát hiện ra, lúc này mới kìm chế được cử chỉ hưng phấn quá mức của thiếu niên.
"Ân công, chúng ta đi đường nhỏ đi, một mặt có thể tránh được truy đuổi, mặt khác cũng an toàn hơn chút, cũng không có nhiều người biết con đường nhỏ đó."
Khi mọi người gặp phải lối rẽ, Dư Thiết Trụ chỉ về phía con đường nhỏ bên trái, đưa ra đề nghị. Nghĩ đến hiện giờ tất cả mọi người đều đã chia nhau tang vật cướp được ban nãy, đã là châu chấu đậu trên cùng một sợi dây thừng, cho nên Từ Nguyệt lựa chọn tin tưởng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây