Xong việc, bụng thật sự hơi trướng một chút, Triệu Ngu khoát tay áo, đứng dậy nói: “Các ngươi lui ra trước, để bản vương suy nghĩ thật kỹ.
Tề Chu gập đầu, một đường bôn ba khiến hắn mệt mỏi lắm rồi, chỉ mong sớm được lui xuống, vậy nên hắn ta rời đi rất nhanh.
Nhưng từ sau khi bại trận hắn cũng không dám trở về Tịnh Châu, Lưu Kỳ lại không muốn cứ như vậy rời đi.
Hắn nhịn không được nhắc nhở: “Vương gia, hạ quan một ngày không gặp được bệ hạ thì một ngày không được ngủ yên, việc cứu bệ hạ vô cùng cấp bách, không thể chờ thêm được nữa!
“Quân Từ gia hiện tại đã chiếm được toàn bộ Ngư Dương, nếu chúng ta chờ tiếp thì không chỉ bệ hạ nguy hiểm mà quận Trác cũng nguy hiểm!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây