Đông Thị không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể yên lặng nghe nàng ta nói.
“Tẩu tử, xin ngươi đừng nói ra ngoài, ta muốn hài tử ra đi thanh thản, không dám để cho những súc sinh kia biết, ta sợ hài tử bị bọn hắn…
Sợ bọn hắn làm gì, Khâu Thị không nói, nhưng Đông Thị biết, đám súc sinh kia đổi con để ăn còn không nói, vừa chôn xuống cũng sẽ không bỏ qua, nếu như bị bọn hắn biết, hài tử sẽ không thể an nghỉ.
Bên này, Đông Thị và Khâu Thị giấu diếm chuyện hài tử đã mất, ngồi trong túp lều đợi trời tối chôn hài tử, để nó mồ yên mã đẹp.
Mà Từ Nguyệt bên này đợi cổng thành mở ra, quan sau bưng cháo nóng ra, lại thật lâu không thấy cổng thành có động tĩnh gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây