Bà ấy nhìn tiểu đồ đệ đang ủy khuất chỉ cảm thấy đau đầu, đệ tử của Nghê Thường bà không có ai yếu đuối như vậy.
“Nam tử hán đại trượng phu, khóc lóc sướt mướt còn ra thể thống gì!" Nghê Thường trầm giọng nhắc nhở.
Từ Đông Bắc ngoái đầu nhìn sư phụ một cái, nước mắt vốn đang rưng rưng trong hốc mắt lại bởi vì một câu nói này của bà ấy mà ào ào rơi xuống.
Từ Bình Nguyên lập tức lao ra từ trong lòng dì nhỏ, chạy đến xoa xoa đầu ca ca, tức giận trừng mắt nhìn Nghê Thường chân nhân:
"Tại sao nam nhân lại không thể khóc? Khóc thì không phải là nam nhân sao? Ca ca là tuyệt nhất!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây