Vương Đại Hữu nói ra toàn bộ những dự định mà bản thân đã mình đã sớm suy nghĩ xong trước đó, hắn còn cảm thấy hơi ngượng ngùng nữa. Hắn cố ý quan sát Từ Đại và hy vọng Từ đại ca sẽ không chê cười bản thân vì suy nghĩ quá nhiều.
Từ Đại quan sát khuôn mặt "gian xảo" đỏ bừng vì xấu hổ của hắn, ông ấy cảm thấy rất thất vọng.
Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc nói: "Đại Hữu, ngươi phải biết rằng tay nghề của ngươi tuyệt đối xứng đáng với giá trị của một xấp vải lanh, có biết không?"
Vương Đại Hữu cảm động không thôi, hắn đáp: "Đại ca, có sự công nhận này của đại ca thì tiểu đệ chính là có chết cũng không cảm thấy hối tiếc nữa! Đại ca nói đi, đại ca nói làm như thế nào thì đệ sẽ làm như thế ấy!"
Từ Đại cong môi cười một tiếng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần gian xảo, ông ấy vẫy tay ra hiệu cho Vương Đại Hữu tới gần một chút, ông ấy khẽ nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây