"Thế nên phần lương thực mà dân chúng nắm trong tay sẽ càng ít đi, để có thể sống được, bọn họ chẳng những làm ruộng trồng trọt, mà còn phải ra ngoài làm công thì mới có thể gắng gượng sống qua ngày, nếu như gặp phải năm thiên tai, lương thực ngay cả một hạt gạo cũng không thu hoạch được, vậy thì hoàn toàn không thể sống nổi nữa."
"Kết quả như vậy, các cháu còn muốn len lén lấy thuế đi thỏa mãn dục vọng cá nhân của mình sao?" Từ Nguyệt hỏi.
Từ Đông Bắc và Từ Bình Nguyên liếc nhau, đồng loạt lắc đầu.
"Di di, chúng ta sai rồi." Hai đứa nhỏ xin lỗi rất nghiêm túc, tựa như bản thân đã hại vô số người trôi dạt lang thang, chết đói trên đường tìm cách mưu sinh vậy.
Từ Nguyệt hài lòng xoa xoa đầu hai đứa nhóc, khen ngợi: "Biết sai thì sửa, vậy mới là đứa trẻ ngoan."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây