"Cả nhà tiểu nhân họ Từ, chạy trốn khỏi Duyện Châu, phụ thân của ta lúc trẻ từng là lính, vì thế nên tàn tật, lúc gia phụ còn trên đời thì đã nói với tiểu nhân rằng muốn cảm ơn những người lính, nếu như không có bọn họ thì chúng tiểu dân sẽ không được sống trong hòa bình . . ."
Từ Đại nói kỹ càng từng chiến tích quang vinh của người cha già với tướng quân, nói chuyện còn xúc động đến mức nước mắt lưng tròng, nhìn giống như đứa con hiếu thảo nhớ lời phụ thân dạy bảo.
Tướng quân bắt đầu nhíu mày, nghe một lát thì ánh mắt lộ ra một chút mê man, phải mất một hồi thì mới phản ứng lại, thằng cha này trả lời nãy giờ nhưng lại không trả lời đáp án mà mình muốn nghe.
Hắn ta lập tức ngăn Từ Đại đang nói đến chiến tích anh dũng chống lại Hung Nô vì đất nước năm xưa của ba già lại, cao giọng quát:
"Bổn đại nhân hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đấy, dài dòng văn tự, rốt cuộc những người này có phải là do các ngươi chôn hay không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây