Quy Khư là con đường đúng đắn nhất của hắn, thoát khỏi bàn cờ, trở thành người đánh cờ, làm một hắc thủ phía sau màn tồn tại vĩnh hằng, lạnh nhạt nhìn sự hưng suy của từng tôn Thiên Đế. Những lời này thật sự đã tác động sâu vào nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.
Hắn nhẹ nhàng bay lên, tiến vào trong đó.
Hứa Chỉ thấy cảnh này thì gật đầu. Giờ đã mang Đế Kỳ đi rồi, việc tiếp theo là trục xuất hắn ra ngoài không gian, mà chuyện trời sập cũng đã giải quyết xong, mục tiêu của chuyến đi này coi như đã hoàn thành. Hắn quay đầu nhìn về phía Phượng Hoàng, nhẹ giọng nói, “Mảnh thiên địa này đã vững chắc lại.”
Dứt lời, hắn liền nhấc thùng nước và rìu lên, nhanh chóng rời đi.
Phượng Hoàng lẳng lặng nhìn bóng dáng to lớn đang rời đi, có chút không nỡ. Sau khi trầm mặc một lát liền vươn tay vạch ra không gian, trở về tiên cảnh xanh biếc để tiếp tục lánh đời, “Có mười hai vạn chín ngàn sáu trăm thế giới, đây là một kỷ nguyên! Kỷ nguyên, có lẽ có hạo kiếp...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây