Dù sao hắn cũng rất kiêu ngạo, lòng nhẫn nại thì khỏi bàn, có thể kiên nhẫn nhìn một thiên tài quật khởi, thậm chí còn vùng lên khiêu chiến mình để có thể sánh vai cùng hắn. Hắn rất hy vọng những thiên tài như thế có thể tỏa ra hào quang thuộc về chính họ, sau đó hấp thu hết thành quả của bọn họ.
Hắn có đủ sức mạnh, và tin rằng dù họ có mạnh hơn nữa thì cũng không ai có thể địch lại mình.
“Ta đổi ý rồi, ta sẽ không giết ngươi nữa.”
Đế Kỳ thản nhiên nói: “Bao nhiêu thời đại trôi qua, ngươi là một trong số ít những thiên tài khiến ta phải tán thưởng, hào quang tỏa ra bốn phía, có hùng tâm tráng chí vì thiên hạ. Ngươi như khiến ta thấy được Nhân Tổ Hư Hữu Niên năm đó, khiến ta phải cất lời khen ngợi, hắn là người khiến ta cảm thấy khó giải quyết, phải tự tay đánh đổ chính mình. Năm đó ta cùng với chúng sinh thiên hạ đều hy vọng hắn sẽ sống lâu hơn một chút, chẳng ngờ hắn lại rời đi sớm đến vậy.”
Đế Kỳ nhìn Đạo Trường Sinh, bình tĩnh nói tiếp: “Sau lần chứng đạo này, ta sẽ rời đi, ta rất hy vọng ngươi có thể sống lâu hơn một chút, để cho thù oán trong lòng ngươi càng mãnh liệt hơn, sau này sẽ quyết chiến một trận cùng ta, đánh càng trở nên hoa lệ hơn nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây