“Nói cho ta, Đạo Thiên Đế, ngươi sẽ vì mảnh thiên địa này chống cự đến cuối cùng sao?”
Đế Kỳ vung ống tay áo màu đen lên, lạnh nhạt nói: “Thiên địa sơ khai, ta cùng với thế giới có thể sống đến hôm nay, trải qua các kiếp nạn của thời đại, loại nhân tài như ngươi ta cũng thấy nhiều rồi. Mỗi một người đều tỏa hào quang khắp bốn phía, chiếu rọi khắp Thiên Giới và thế gian.”
Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn về mười một vị tồn tại cổ xưa phía sau.
“Đáng tiếc, các ngươi đều chỉ biết phô trương thanh thế mà không biết ẩn nhẫn. Một vị thần sắp chết đi trước mặt ta, trước khi chết còn phải kêu rên, thống khổ, tuyệt vọng….Ta luôn thờ ơ lạnh nhạt, chiến lực của Long Hoằng ngập trời, lại chưa từng ra tay toàn lực. Hư Hữu Niên năm xưa đúng là kinh tài tuyệt diễm, có phải các ngươi cho rằng ta thực sự bại dưới tay của hắn?”
Đạo Trường Sinh dù đã sớm có chuẩn bị nhưng khi nghe được chân tướng lịch sử, cũng nhịn không được lộ ra một tia kinh hãi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây