Có tiếng bi thương cùng với tiếng kêu rên, cũng có âm thanh hưng phấn, bọn họ đều kích động tới cực điểm, bọn họ đã chứng kiến sự ra đời của một thời đại mới. Đây là một thời khắc có tính lịch sử.
Đạo Trường Sinh lại rất bình tĩnh.
Hắn giống như là một thư đồng đang dạo chơi bên ngoài thành lữ, phấn điêu ngọc trác, cõng theo một cái giỏ sách nhỏ màu xám, chậm rãi đi theo con đường trên thân cây trở lại Nam Thiên Thành.
Địa Mẫu Thanh Đằng nói: “Ngươi xem bọn họ chiến đấu xong có cảm tưởng gì không?”
Đạo Trường Sinh nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Bọn họ thực thô ráp, không hiểu phương pháp thuật toán, chỉ hiểu được cảm ứng thiên địa một cách đơn giản, vận chuyển đạo pháp, mỗi một cảnh giới cũng không vững, cũng không hoàn thiện. Tất cả đều là khẽ hở, ở trong thuật toán của con thì sai lầm lại càng chồng chất, cùng cảnh giới thì một mình con có thể đánh với bốn người bọn họ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây